CHÙM THƠ NGUYỄN ĐĂNG LUẬN MỪNG NGÀY PHỤ NỮ VIỆT NAM
Nguyễn Đăng Luận
ƯỚC MƠ
Tôi ước mơ
Có một người yêu
Như đã có quê
hương và mẹ
Chỉ một thôi
một người yêu như thế
Để yêu thương
Để nhớ
Để giận hờn
Để biết ơn
Và chịu tội
Để còn có nơi
tôi trở lại
Nhỡ con
thuyền bị bão đẩy ra xa.
BUỔI
BAN ĐẦU
Tan học về
đêm đã vào khuya
Bịn rịn tiễn
em ánh đèn im lặng
Muốn nói câu
gì mà đường quá ngắn
Phố mơ màng
như thể bắt đầu say
Giá thời gian
đừng nhanh con đường đừng gần
Anh không
ngập ngừng em không lặng lẽ
Chắc lúc chia
tay em không vội thế
Để quên cánh
cổng mở im lìm
…
NGƯỜI
CON GÁI ĐANG YÊU
Vừa ngồi
xuống đã đứng lên
Tắt đèn rồi
lại bật đèn vu vơ
Chính mình
mình cắm bình hoa
Cắm đi cắm lại nhổ ra mấy lần
THƯƠNG THẦM
Người ta đi
lấy người ta cả
Mình ở một
mình với trống không
Nhiều đêm
buồn lắm buồn không ngủ
Thương những
ai ai khổ giống mình
THAO
THỨC
Hôm ấy về em
ngủ có ngon không
Mà ở phía anh
chỉ toàn thao thưc
Sao rơi mấy
lần anh đều đếm được
Thành phố ngủ
thế nào anh sẽ kể em nghe
…
CHIỀU
TƯƠNG TƯ
Nhiều chiều
anh nhớ về em
Và chiều nay
nữa là thêm một chiều
Trời buồn gió
rất đìu hiu
Cây nhìn nhau
đứng trong chiều lặng thinh
Xa mờ xanh
núi mờ xanh
Một đôi chim
vội về rừng bay bay
Tương tư buồn
thế chiều nay
Bao giờ cho
hết những ngày xa em
Nguyễn Đăng Luận
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét